Snack's 1967
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  BẠI NHỨ TÀNG KIM NGỌC


Phan_54

Tiết Linh Bích hỏi, “Lẽ nào Minh Tôn muốn để bản hầu màn trời chiếu đất sao?”

Phùng Cổ Đạo thở dài nói, “Mũ chụp lên đầu thật lớn.” Hắn quay đầu nói với giáo chúng ngoài xe, “Chỗ vừa nãy gọi là cái gì trại?”

“Hoàng Long trại.”

“Tiện đường tới nơi của bọn hắn tá túc một đêm đi.”

“… Dạ.”

.

Thế lực hắc đạo phụ cận Bễ Nghễ sơn được xưng là Cửu sơn thập tam trại. Hoàng Long trại tại Cửu sơn thập tam trại chỉ tính là trung bình. Lần này thất thủ thì chỉ nghĩ đối phương hộ viện lợi hại, trại chủ Hoàng Sơn Long cũng không quá để ý, chờ thủ hạ nói có người xông lên núi đòi lại công bằng mới chân chính giật mình nhảy dựng, vội vã ra trại nhìn.

Nhìn thấy phía trước hai cánh cửa trại làm thành từ hàng rào gỗ có hai thân ảnh một trắng một xanh đang đứng đó.

Đối phương tuy là hai người, nhưng Hoàng Sơn Long vẫn chưa thả lỏng cảnh giác. Hắn biết cao thủ lợi hại chân chính có thể từ trong thiên quân vạn mã lấy thủ cấp đối phương như lấy đồ trong túi, căn bản không quan tâm địch nhân ít hay nhiều.

“Kẻ tới là người phương nào?” Hắn đi tới trước cửa cao giọng hô to, coi như tăng dũng khí.

“Phùng Cổ Đạo.”

“Tiết Linh Bích.”

Hai cái tên như sấm bên tai.

Dũng khí lập tức thành đánh rắm.

Hoàng Sơn Long cảm thấy như có một chậu nước đá tạt xuống đầu mình, lạnh tới nỗi hắn hầu như muốn tìm một cái hầm ngầm mà chui vào. “Minh Tôn? Tuyết Y Hầu?”

“Hoàng trại chủ.” Phùng Cổ Đạo cười tủm tỉm nói, “Vừa nãy đánh cướp dưới chân núi, không biết có đánh đã tay chưa?”

Hoàng Sơn Long hận không thể mọc ra một cái mai rùa sau lưng mình, có thể đem đầu và tứ chi rụt cả vào. “Ta có mắt như mù, không biết Minh Tôn và Tuyết Y Hầu đại giá quang lâm…”

“Hà tất khách khí?” Phùng Cổ Đạo nói, “Thật ra ta rất hài lòng vì ‘được’ cướp.”

Hoàng Sơn Long làm gì còn dám trả lời.

Phùng Cổ Đạo chậm rãi nói, “’Được’ cướp, chứng tỏ vài thứ đồ vật sưu tầm nho nhỏ của ta có thể lọt vào mắt Hoàng trại chủ, chẳng phải cực kỳ vinh hạnh sao.”

Hoàng Sơn Long khổ cả mặt, thiếu chút nữa bật khóc, “Minh Tôn, ngài, ngài muốn lóc muốn xẻo, thẳng thắn nói một câu… Nghìn vạn lần đừng như vậy.”

Phùng Cổ Đạo nhịn không được cười nói, “Hoàng trại chủ đúng là diệu nhân, ta nói dễ nghe ngươi không muốn, ngược lại muốn đánh đánh giết giết. Tốt xấu gì cũng là hàng xóm, sau này ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, sao ta có thể làm tổn thương hòa khí hai bên?”

Hoàng Sơn Long sau khi khủng hoảng đã chậm rãi trấn định lại, trong bụng không ngừng phân tích ý đồ đến của Phùng Cổ Đạo, cuối cùng cho ra kết luận, đối phương không có sát khí. Nếu như Ma giáo Minh Tôn muốn giết hắn, tuyệt đối sẽ không nói nhiều lời vô ích như thế. Tim hắn co thắt, cắn răng một cái nói, “Minh Tôn, lão nhân gia ngài có gì phân phó xin cứ nói, chỉ cần Hoàng Sơn Long ta có thể, lên núi đao xuống biển lửa, ta cũng chịu!”

“Lời này nói sao nặng nề thế.” Phùng Cổ Đạo thi thi nhiên nhiên nói, “Vài xe đồ vật của ta còn đặt dưới chân núi, thuộc hạ của ta còn chưa có gì ăn, ta và Hầu gia đêm nay không nơi tá túc, Hoàng trại chủ, ngươi xem…”

Hoàng Sơn Long thở phào một cái rõ to, còn tưởng Phùng Cổ Đạo sẽ tiện thể đưa ra yêu cầu bắt hắn quy thuận, thì ra là chút việc cỏn con như thế. Hắn vội vàng nói, “Yên tâm, những chuyện này cứ để cho ta.” Hắn tự mình mở cửa, dẫn Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích tiến vào, lại quay đầu phân phó thủ hạ đi sắp xếp cho Ma giáo giáo chúng dưới chân núi.

Phùng Cổ Đạo thấy hắn đã bố trí xong mọi chuyện, thốt ra một câu, “Ngày mai nhớ đến Bễ Nghễ sơn báo danh.”

Hoàng Sơn Long: “…”

.

Sau lúc ban đầu khiếp sợ và phiền muộn, Hoàng Sơn Long rất nhanh nhận rõ tiền đồ của mình, rất nhanh thu dọn hai gian khách phòng, lại đặc biệt bảo người hảo hảo mà quét tước một phen, mới mời Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích vào ở.

Tiết Linh Bích nhìn hai gian phòng sát vách kia, thản nhiên nói, “Chúng ta ở cùng một gian.”

Hoàng Sơn Long còn tưởng y không tín nhiệm mình, vội nói, “Hầu gia yên tâm. Hoàng Sơn Long ta tuy là kẻ thô kệch, nhưng cũng không phải loại tiểu nhân lật lọng, thay đổi thất thường.”

Tiết Linh Bích nhướng mi, “Thì sao?”

Hoàng Sơn Long vỗ ngực nói, “Cho nên ngài và Minh Tôn ở lại nơi này của ta tuyệt đối an toàn. Hơn nữa, dù ta ăn gan hùm mật gấu, cũng không đến mức cùng Ma giáo và triều đình đối nghịch a.”

“Không liên quan tới ngươi.” Tiết Linh Bích nói.

“A?”

Tiết Linh Bích nói, “Chúng ta là phu thê.”

Hoàng Sơn Long: “…”

Tiết Linh Bích vào phòng, vì học đòi văn vẻ, Hoàng Sơn Long không biết từ nơi nào tìm ra hai bồn hoa cúc đặt bên cửa sổ.

Phùng Cổ Đạo ngồi bên bàn châm trà, “Đêm nay Hoàng Sơn Long nhất định mất ngủ.”

“Quan trọng sao?”

“… Không quan trọng.”

Bên trong nhất thời im lặng.

Phùng Cổ Đạo cúi đầu uống trà, tia sáng dần dần bị bóng đen bao phủ, vừa ngẩng đầu, Tiết Linh Bích đã cúi người đứng trước mặt hắn.

“Hầu gia.” Hắn mỉm cười, phảng phất như không thấy được hỏa diễm cháy bỏng trong cặp mắt của Tiết Linh Bích.

Khóe miệng Tiết Linh Bích hơi nhoẻn lên, trên mặt tràn đầy thần tình ‘nhất định phải đạt được’, “Lẽ ra ngươi phải nhớ, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của đôi ta chứ?”

“Nhớ rõ.” Phùng Cổ Đạo ung dung đáp.

“Chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Phùng Cổ Đạo buông trà, chậm rãi nói, “Chúng ta hình như… thắng bại chưa phân.”

.

Hoàng Sơn Long vốn đang ngồi trong phòng nghỉ ngơi, chuẩn bị đem mọi suy tư nhất nhất xem xét kỹ, ghế còn chưa ngồi nóng, thủ hạ đã vội vã chạy vào báo cáo, “Tuyết Y Hầu và Minh Tôn ở hậu viện đánh nhau!”

Hoàng Sơn Long cảm thấy trong nháy mắt tim như ngừng đập.

Hai vị đó đều là đại gia!

Bất kỳ một người nào nếu mất đi một sợi tóc gáy trên địa bàn của hắn, hắn cũng không gánh nổi.

Hắn cuống quýt đứng lên, chạy về phía hậu viện.

Lúc hắn tới, Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo đang đánh tới say mê.

Giữa không trung kiếm cùng tiêu liên tiếp giao kích, đến mức hỏa hoa tung tóe.

Hoàng Sơn Long lau mồ hôi lạnh trên trán nói, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tại sao vừa nãy còn luôn mồm phu thê phu thê, quay người lại đã xuất kích?

Thủ hạ vô tội nói, “Ta cũng không biết. Ta vốn muốn hỏi Minh Tôn và Hầu gia có cần nước nóng tắm rửa hay không, ai ngờ vừa mới đi được nửa đường, thì thấy bọn họ một trước một sau lao tới, bắt đầu đánh nhau.”

“…” Đây là chuyện gì a!

Hoàng Sơn Long thấp thỏm lo lắng nhìn Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo đang đánh tới khó hòa giải, dồn dũng khí nói, “Hầu gia và Minh Tôn có mệt không? Hay là nghỉ ngơi trước?”

Đang nói, liền thấy kiếm của Tiết Linh Bích như bàn chải, xẹt qua ngọc tiêu, đâm thẳng tới mặt Phùng Cổ Đạo.

Mắt thấy mũi kiếm cách cần cổ của Phùng Cổ Đạo ngày càng gần, Hoàng Sơn Long hận không thể xông lên đẩy cái người không chỉ không né tránh, trái lại còn đưa đầu tới kia.

Tiết Linh Bích thu kiếm ngay khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, lạnh lùng nói, “Không tránh?”

Phùng Cổ Đạo nhún vai, “Tránh không thoát.”

Tránh không thoát mới là lạ!

Tiết Linh Bích và Hoàng Sơn Long đồng thời nghĩ như thế.

Vừa nãy kiếm của Tiết Linh Bích cũng không nhanh, ngay cả Hoàng Sơn Long cũng tự nhận là có thể né tránh.

Phùng Cổ Đạo nói, “Dù sao kỹ không bằng người, tránh hay không cũng như nhau.”

Trong mắt Tiết Linh Bích hiện lên một tia vui mừng, nhưng trên mặt lại vô cùng bình lặng, “Vậy là ngươi chịu thua?”

“Không chịu.” Phùng Cổ Đạo bày ra dáng vẻ ‘Ta không chịu ngươi làm gì được ta’.

Tiết Linh Bích trong lòng bực dọc. Hắn rõ ràng là ăn chắc y sẽ không làm tổn thương hắn! Dù sao võ công của Phùng Cổ Đạo không kém, nếu muốn lông tóc vô thương mà bắt giữ thì khó như lên trời, huống chi hắn còn có thể lợi dụng chính bản thân hắn để cản trở y.

Hoàng Sơn Long thấy sắc mặt hai bên đều rất khó coi, nhỏ giọng nói, “Mọi việc đều dễ thương lượng. Ngươi xem, Hoàng Long trại không phải cũng thương lượng một hồi rồi quy thuận hay sao.”

Tiết Linh Bích nhìn chằm chằm Phùng Cổ Đạo hồi lâu, mới hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào một gian phòng khác, phanh một cái đóng sầm cửa lại.

Phùng Cổ Đạo thấy Hoàng Sơn Long còn ngây ngốc đứng tại chỗ, mỉm cười hỏi, “Dễ nhìn không?”

“Ách…” Nói dễ nhìn hay khó nhìn, hình như cũng không ổn.

“Tan cuộc rồi.” Phùng Cổ Đạo xoay người trở lại gian phòng ban đầu.

Hoàng Sơn Long: “…” Kỳ thực, kỳ thực không liên quan gì tới hắn.

93. Kiều thiên hữu lý (Tam)

Phùng Cổ Đạo: Đã tâm đầu, không thể bỏ.

Màn đêm buông xuống, Hoàng Sơn Long tự mình ngồi canh phòng ngoài cửa, sợ còn tiếp tục cãi nhau sẽ có chuyện xảy ra, cũng tiện để có thể làm đệm thịt. Hắn đã suy nghĩ rất rõ ràng, so với việc để Minh Tôn hoặc Tuyết Y Hầu gặp chuyện không may tại địa bàn của mình, bị mất toàn trại, chẳng bằng hy sinh một mình hắn, cứu vớt nghìn vạn người.

Nhưng gà gáy báo hừng đông, một đêm yên lặng.

Hắn dụi dụi mắt đứng dậy, lại phát hiện Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích đã rửa mặt hoàn tất, đang ở trong sân so chiêu.

Trong lòng hắn lập tức căng thẳng, tiến lên hô to, “Dừng tay!”

Phùng Cổ Đạo thân thể hơi hơi nghiêng, bị Tiết Linh Bích thuận thế kéo vào trong lòng.

Mà Hoàng Sơn Long thì lại phiền muộn như giẫm phải ‘mìn’.

“Hoàng trại chủ.” Phùng Cổ Đạo cười tủm tỉm hỏi, “Tối hôm qua ngủ có ngon không?”

Ngồi bên chân tường bị muỗi chích cả buổi tối, ngon mới là lạ.

Hoàng Sơn Long đứng lên, tận tình khuyên bảo, “Minh Tôn và Hầu gia đều là những đại nhân vật hết sức quan trọng đương thời, tại sao luôn luôn một lời không hợp thì chém giết lẫn nhau?”

Phùng Cổ Đạo vẻ mặt ngu ngơ nói, “Hoàng trại chủ sao lại nói như thế? Ta và Hầu gia chỉ là luận bàn thôi mà.”

“Ừ.” Cánh tay đang ôm ngang thắt lưng hắn của Tiết Linh Bích xiết thật chặt.

“…” Hoàng Sơn Long lại dụi dụi mắt. Hắn rốt cuộc là ngày hôm qua hoa mắt, hay ngày hôm nay hoa mắt?

Phùng Cổ Đạo nắm lấy cánh tay của Tiết Linh Bích, nhẹ nhàng nhấn một cái, giãy thoát, chắp tay nói với Hoàng Sơn Long, “Đa tạ Hoàng trại chủ có lòng thu lưu.”

“Đâu có, đâu có.” Hoàng Sơn Long cũng theo chắp tay.

“Mong Hoàng trại chủ chớ quên lời hôm qua ta nói.”

Sau mứt táo chính là một cây gậy.

Hoàng Sơn Long dù sao cũng đã nhận rõ tiền đồ từ lâu, đối với việc quy thuận Ma giáo cũng không có gì phản cảm. Có câu lưng tựa đại thụ hảo thừa lương, cũng không phải tất cả đều có hại.

Sau khi đối thoại, Hoàng Sơn Long một đường đưa Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích lên xe xuống núi, chờ khi bọn họ đã tuyệt trần rời đi, lập tức quay lại bắt tay chuẩn bị lễ vật và những thứ khác, không tiếp tục nhắc tới nữa.

.

Tiết Linh Bích sau khi chờ được Phùng Cổ Đạo lên xe, thần tình nhất thời trở nên bí hiểm, “Ta sẽ rất nhanh tìm ra kẽ hở trong võ công ngươi.”

Phùng Cổ Đạo mỉm cười nói, “Hầu gia thiên tư hơn người, muốn đánh bại thì cứ việc, không cần tốn nhiều sức.” Lời tuy nói như thế, nhưng biểu tình lại thập phần nhàn nhã ung dung.

Vẻ mặt này rơi vào trong mắt Tiết Linh Bích không khác nào khiêu khích trắng trợn.

Tiết Linh Bích ngồi thẳng dậy, tay nắm lấy cằm dưới của Phùng Cổ Đạo, nhướng mày nói, “Đây là khiêu chiến?”

Phùng Cổ Đạo chớp chớp mắt, “Hầu gia suy nghĩ nhiều.”

“Bất quá có phải khiêu chiến hay không, bản hầu cũng tiếp nhận.” Ngón tay Tiết Linh Bích tại cánh môi hắn nhẹ nhàng điểm một cái, “Trốn được mùng một, không trốn được mười lăm*.”

*(Nói thêm: câu này xuất phát từ câu một người mùng một một người mười lăm mà ta đã giải thích ở chương nào đó đầu truyện ^^)

Nụ cười của Phùng Cổ Đạo không thay đổi, “Kéo dài được một lúc thì là một lúc a.”

“…”

Từ đó về sau, nhiệt tình luyện võ của Tiết Linh Bích dâng cao hơn bao giờ hết, hầu như có thể nói đã tới nông nỗi quên ăn quên ngủ.

Phùng Cổ Đạo đứng chịu mũi sào, phải gánh chịu cùng.

Mỗi khi Tiết Linh Bích nghĩ đến phương pháp phá giải, đều sẽ kéo hắn qua luận bàn một lúc.

Cho nên sau đó Phùng Cổ Đạo vẫn luôn cùng ngủ với y, để tiện tùy thời đứng dậy kiểm chứng võ học.

Kiểm chứng cho tới kinh thành. Võ công của Tiết Linh Bích đột nhiên tiến mạnh, tuy còn chưa thể bắt gọn Phùng Cổ Đạo, nhưng võ công hai bên lại chênh lệch thêm một bước xa.

Bọn họ một đường rêu rao, tin tức từ lâu đã truyền vào kinh thành. Thậm chí trong phố phường đã bắt đầu lưu truyền chuyện hai người thành thân.

Tông Vô Ngôn đặt biệt ra cổng thành nghênh tiếp.

Sau khi nghe lão nguyên soái nói ông là thân tín của mình, khi gặp lại Tông Vô Ngôn, Tiết Linh Bích đã có loại tâm tình thứ hai. Trước kia là nhìn thế nào cũng thấy ông giả dối gian xảo, quỷ kế đa đoan. Bây giờ gặp lại nhìn thế nào cũng thấy trung thành tận tâm, hữu dũng hữu mưu.

Y tự mình xuống xe ngựa, “Tông tổng quản vất vả rồi.”

Tông Vô Ngôn nói, “Hầu gia đi đường bình an là tốt rồi.”

Bốn mắt nhìn nhau, tất cả đều nằm ở những lời không nói. Những gì ở quá khứ, đã phủ bụi trần.

Tông Vô Ngôn ghé sát vào y, nhỏ giọng nói, “Sử thái sư luôn hỏi thăm Hầu gia.”

“Hắn có ngày nào không hỏi thăm chứ?” Tiết Linh Bích cũng không quá để ý.

Tông Vô Ngôn nói, “Nghe nói hoàng thượng và hoàng hậu đã nối lại tình xưa, địa vị của Sử quý phi tràn ngập nguy cơ.”

“Yên tâm. Hoàng thượng tối đa là lạnh nhạt một chút, tuyệt đối không làm gì.” Sử thái sư và Sử quý phi dù sao cũng là thân tín một tay bồi dưỡng để áp chế hoàng hậu, có thể sẽ mượn cách lãnh đạm để lấy lòng hoàng hậu, nhưng tuyệt đối không tới mức một đao cắt đứt như vậy.

Tông Vô Ngôn lại nói, “Tin tức về Hầu gia và Phùng tiên sinh đã truyền khắp kinh thành.”

“Vừa lúc.” Tiết Linh Bích đối với chuyện này không chỉ không kinh hoảng, trái lại còn vui thêm mấy phần, “Thay ngươi giảm bớt không ít phiền phức.” Y ám chỉ chính là những kẻ thường ngày tới cửa nói gần nói xa muốn cầu thân.

Tông Vô Ngôn lặng lẽ cười, cúi đầu tránh người, đi trước dẫn đường hồi phủ.

.

Bọn Tiết Linh Bích chân trước hồi phủ, chân sau Sử thái sư đã đến thăm, tốc độ cực nhanh, giống như hai nhà ở đối diện.

Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo nhanh chóng thay đổi y phục, liền đến chính sảnh đón khách.

Sử thái sư gầy hơn lần gặp trước rất nhiều. Mặc dù bụng to béo phệ, nhưng hai gò má và hốc mắt lại hõm vào, có vài phần tiều tụy thất lạc.

“Hầu gia, Tước gia.” Sử thái sư đứng dậy chắp tay.

Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo đáp lễ.

“Ta nghe nói hai vị thành thân ở Bễ Nghễ sơn, đặc biệt đến tặng lễ vật.” Hắn nói, hạ nhân phủ thái sư lập tức dâng hậu lễ lên.

Tiết Linh Bích thản nhiên nhìn lướt qua, “Thái sư thật là khách khí.”

Chuyện thành thân thật hay giả đây đó hiểu mà không nói, đương nhiên cũng không cần thiết già mồm.

Sử thái sư nói, “Không dối gạt Hầu gia, lần này ta đến, kỳ thực là có một chuyện muốn hỏi ý kiến, còn thỉnh Hầu gia vui lòng chỉ giáo.”

“Thái sư cứ nói.” Tiết Linh Bích trong lòng mơ hồ đoán được điều khiến hắn đến đây.

Sử thái sư hỏi, “Ta nghe nói Huyết Đồ đường đường chủ là Hầu gia và Tước gia tự tay bắt giữ?”

Tiết Linh Bích thầm nghĩ, quả nhiên. Nhưng ngoài miệng lại vội vã đáp, “Bất quá là trùng hợp.”

“Không biết Hầu gia có từng hỏi, ai là hung thủ và chủ mưu sát hại con ta?” Chờ lúc hắn có được tin tức, Huyết Đồ đường chủ đã chết dưới tư hình của bọn bạch đạo, chết không đối chứng.

Tim Phùng Cổ Đạo đập thịch một cái. Lúc đó tràng diện hỗn loạn, căn bản không hề nghĩ tới phải hỏi, về mặt khác hắn và Tiết Linh Bích đều cực chán ghét Sử Diệu Quang, căn bản sẽ không có ý định báo thù cho hắn, làm sao có thể nghĩ đến? Nhưng hai lý do này vô luận cái nào cũng không thể nói ra trước mặt Sử thái sư.

Đang nghĩ như vậy, chợt nghe Tiết Linh Bích bình tĩnh đáp, “Đương nhiên hỏi.”

“Nga?” Trong mắt Sử thái sư có vài phần kinh ngạc, hắn vốn cũng không ôm hy vọng, “Hắn nói thế nào?”

Tiết Linh Bích đáp, “Hắn thà chết không nói.”

“…” Nếu không phải Sử thái sư ngay trước mắt, Phùng Cổ Đạo hầu như muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Hay cho câu thà chết không nói, làm sát thủ, thà chết không nhận tội đúng là nhân chi thường tình. Nhất là biểu tình của Tiết Linh Bích lúc này lại biểu hiện vô cùng thích hợp, ẩn ẩn giấu diếm phẫn nộ, khiến người ta không tin cũng khó.

Nhưng Sử thái sư đương nhiên là người đã vượt qua nhiều trở ngại, hắn có lệ gật đầu, “Làm phiền Hầu gia.”

“Đâu có đâu có. Ta và thái sư làm quan cùng triều, lệnh công tử gặp phải bất hạnh, nên cộng đồng cừu địch.” Tiết Linh Bích nói rất thản nhiên.

Sử thái sư nói, “Không biết Hầu gia có từng nghe qua… ở sau lưng điều khiển Huyết Đồ đường chính là Lăng Dương vương?”

Nếu trước khi đến Quảng Tây, Tiết Linh Bích chắc chắn sẽ lấp lửng ba phải mà đẩy vấn đề này sang một bên. Nhưng lúc này, y đã có dự định khác, bèn nói, “Lăng Dương vương chính là dòng dõi hoàng thân quốc thích, Huyết Đồ đường bất quá chỉ là cỏ dại chốn giang hồ. Hai bên làm sao có thể liên quan lẫn nhau?”

Sử thái sư trong lòng kinh hãi. Hắn sở dĩ đến đây, là vì trước đó nghe nói Tiết Linh Bích tại Nam Ninh phủ gặp thiệt thòi, lường trước y sẽ không bao che Lăng Dương vương phủ. Nhưng ngôn từ vừa rồi của y lại khác hẳn so với dự liệu của hắn.

Đã nói đến nước này, hai bên lập trường rõ ràng, nói thêm gì đi nữa cũng vô ích.

Sử thái sư quả đoán đứng lên muốn cáo từ.

Tiết Linh Bích từ tốn nói, “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Huyết Đồ đường ám sát hoàng thượng, điều này dường như không giống chỉ là cỏ dại giang hồ đơn giản như vậy.”

Sử thái sư nghi hoặc nhìn y, “Ý của Hầu gia là…”

“Bản hầu tuy không biết Huyết Đồ đường tại sao sát hại lệnh công tử, nhưng chúng hành thích hoàng thượng là thật. Đây chính là tội danh mưu phản.” Tiết Linh Bích có ẩn ý nói, “Thiên hạ hiện nay, ai muốn mưu phản nhất?”

Sử thái sư hiểu ra.

Nếu kéo Huyết Đồ đường và Lăng Dương vương tới một chỗ, thì không được kéo vào cái chết của Sử Diệu Quang, mà là xuống tay từ chuyện hành thích hoàng thượng.

“Hầu gia nói có lý, ta lập tức vào kinh diện trần hoàng thượng.” Sử thái sư nói xong lại muốn đi ra ngoài.

“Thái sư xin chờ.” Tiết Linh Bích đứng lên, “Bản hầu vừa trở về từ Nam Ninh phủ, nếu muốn diện trần hoàng thượng, không bằng để bản hầu đi trước.”

Sử thái sư hơi hơi ngẩn ra.

Tiết Linh Bích hôm nay tốt đến mức hơi quá. Có câu vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Biểu hiện của Tiết Linh Bích khiến trong lòng hắn phải sinh ra chút đề phòng.

“Hầu gia vì sao…” Hắn chần chờ lên tiếng.

Trên mặt Tiết Linh Bích lộ ra sắc lạnh, “Lăng Dương vương thế tử tại Nam Ninh phủ tìm mọi cách vũ nhục bản hầu, cừu này không báo, bản hầu thề không làm người.”

Sử thái sư nửa tin nửa ngờ.

Tiết Linh Bích nói, “Huống chi Lăng Dương vương tại Quảng Tây làm mưa làm gió, nghiễm nhiên đem Quảng Tây xem như lãnh thổ của mình. Bách tính địa phương chỉ biết trên đầu có Lăng Dương vương, lại không biết kinh thành có đế vương. Bản hầu há có thể khoanh tay đứng nhìn chuyện này.”

Sử thái sư thấy y lòng đầy căm phẫn, cũng không biết thật hay giả, nhưng suy đi nghĩ lại, Tiết Linh Bích nguyện ý xung phong, đối với hắn mà nói trăm lợi không chút hại. Hắn sao lại không làm?

“Đã như vậy, xin phiền Hầu gia.”

94. Kiều thiên hữu lý (Tứ)

Tiết Linh Bích: Dù cho ngươi ranh ma như cáo, cũng chỉ có thể chạy vào ngõ cụt.

Sử thái sư đã đi, Phùng Cổ Đạo và Tiết Linh Bích vẫn ở lại trong sảnh.

Phùng Cổ Đạo nhướng mi nói, “Lăng Dương vương thế tử tại Nam Ninh phủ tìm mọi cách vũ nhục Hầu gia?”

Tiết Linh Bích thi thi nhiên nhiên mà uống trà.

Phùng Cổ Đạo vuốt cằm, “Điều này đương nhiên là giả. Hầu gia nói như vậy, là muốn ly gián quan hệ giữa hoàng thượng và vương gia sao?”

Tiết Linh Bích buông chung trà, dù vội vẫn ung dung chờ hắn phân tích.

“Nếu chỉ là vũ nhục Hầu gia, như vậy lấy thực lực hiện thời của hoàng thượng, tạm thời vẫn không thể trở mặt với Lăng Dương vương. Cho nên dự định của Hầu gia… là gì?”

Tiết Linh Bích mỉm cười, ái muội không nói nên lời, “Muốn biết?”

Phùng Cổ Đạo rất trực tiếp hồi đáp, “Muốn.”

“Đêm nay tới phòng ta trò chuyện.” Thanh âm của y cực khẽ, phảng phất một loại mê hoặc.

Phùng Cổ Đạo mặt không đổi sắc nói, “Có thể mời Tông tổng quản cùng đến không?”

Con mắt Tiết Linh Bích hơi nheo lại, “Ngươi có thể thử xem.”

.

Màn đêm buông xuống.

Phùng Cổ Đạo rất đáng thẹn mà thất ước.

Tiết Linh Bích tự mình tới khách phòng tìm người, nhưng tại cửa lại tìm thấy Tông Vô Ngôn.

Tông Vô Ngôn vô tội giải thích, “Phùng tiên sinh nói đêm nay Hầu gia nhất định sẽ đến, bảo ta ở đây chờ Hầu gia.” Ông thật sự rất vô tội, Phùng Cổ Đạo hiện giờ đã thay đổi nhanh chóng, địa vị tại hầu phủ giống như chủ mẫu. Lời hắn nói, ông đương nhiên không thể không nghe.

Tiết Linh Bích tuy râm tình không tốt, nhưng còn chưa tới mức giận chó đánh mèo lung tung, “Chờ bản hầu làm gì?”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_55
Phan_56
Phan_57 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .